Đăng nhập
Latest topics
» Tôi sẽ đỗ đại học!by NgocPRO 6/11/2024, 8:37 am
» Kỷ niệm xưa của chúng ta
by nightWalker 9/2/2024, 6:49 pm
» Bị lệch khung cần người giúp đỡ
by webhuy28 7/10/2021, 10:34 pm
» [HỎI ĐÁP] Danh sách bạn bè không thể hiển thị
by anhdaodaica1 2/10/2021, 10:04 pm
» [HỎI ĐÁP] Thông tin tài khoản không thể lưu thay đổi
by anhdaodaica1 2/10/2021, 6:05 am
» Phim bố già full
by huy.pc52 24/8/2021, 12:20 am
» Xin code Box HTML cho Forumvi
by Larva 1/7/2021, 12:57 pm
» Hello Anh Em Chinh phục
by HoàngTửNaivip5p 28/5/2021, 5:03 am
» Trang chủ tin tức cập nhật HOT 2016
by kenbi05 1/1/2020, 11:02 pm
» Không Dang9 bài viết = hình ảnh được
by huy.pc52 30/11/2019, 10:52 am
» CHÚC ANH EM NĂM MỚI VUI VẺ TRÀNG ĐẦY HẠNH PHÚC
by sps.kủn 12/2/2019, 1:16 pm
» Skin CNTT-K3 2015 (Full Mod)[✔]
by kenbi05 6/7/2018, 12:30 am
» baivong, handsome,....
by sps.kủn 29/6/2018, 1:54 pm
» [SHARE] SKIN ĐHFM.V7 @PUNBB
by tonyhoaivu 2/5/2018, 2:37 pm
» Share Skin Xanh Dương Cùi Bắp
by tonyhoaivu 28/4/2018, 5:57 pm
» Xin Skin http://v1.hotrofm.net/
by tonyhoaivu 28/4/2018, 5:45 pm
» Xin Skin Rao Vặt
by tonyhoaivu 15/4/2018, 12:07 pm
» Làm Sao Để Xóa Khung Này
by tonyhoaivu 14/4/2018, 7:18 pm
» [Lập nhóm]Lập nhóm fm
by vietkanpy 31/3/2018, 11:53 am
» [Help] về server úp ảnh của phutu [✔]
by baivong 17/3/2018, 10:18 pm
» Đừng khóc cho “tôi – Chinh Phục!”…
by AnHung 27/2/2018, 5:33 pm
» [Share] Skin Diendandaihoc.com [ Punbb ] [✔]
by Lu Mờ 13/2/2018, 7:28 pm
» Mời mấy thím vào groups Forumotion Việt Nam.
by dang02315 13/2/2018, 12:40 am
» Có thể làm các kiểu giao diện được không?
by Lu Mờ 9/2/2018, 3:40 pm
» ltns chinhphuc.info
by Shinichi Kudo 27/1/2018, 2:27 am
Top posting users this week
No user |
Bài văn tả mẹ của một học sinh lớp 5 và một học sinh lớp 12
5 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Bài văn tả mẹ của một học sinh lớp 5 và một học sinh lớp 12
Hồi tiểu học, con đã có những bài văn biến mọi vật theo mẫu, đại loại nếu là con mèo thì đó sẽ là con mèo thân bằng phích, đầu bằng quả tennít, và chân bằng que, nếu bài văn là kể về một việc mà em đã từng giúp bố mẹ thì chắc chắn cả lớp sẽ viết theo kiểu: em phơi quần áo hộ mẹ và rồi trời mưa theo kịch bản, kiểu gì cũng có tiết mục thu quần áo. Mẹ cũng không ngoại lệ, tóm lại trong những bài văn mẹ đều đẹp mảnh mai như thần tượng hàn quốc, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu như bảo hiểm và mẹ chẳng mắng con bao giờ đâu, mẹ trong những bài văn đều là những người mẹ hoàn hảo hết.
Thôi được, con thừa nhận, mẹ không hoàn hảo thế đâu. Mẹ đậm người chứ không mảnh mai,mẹ luôn than phiền khi thấy bụng mình to thêm nhất là khi tuổi thêm thì việc giữ dáng càng khó khăn hơn, mẹ bận rộn và nhiều khi chẳng nghe con nói lấy một lần, hồi con còn nhỏ mẹ chẳng bao giờ kể chuyện cổ tích như trong bài văn con kể và cũng chẳng bao giờ thưởng khi con có
đạt điểm giỏi chăng nữa. Mẹ cũng không phải là người mẹ hiền lành khi mẹ thật ra là thẩm phán kiêm cảnh sát đồng thời là một cái loa thông báo trong nhà. Mẹ không hoàn hảo, dĩ nhiên, làm sao có thể bắt một người mẹ của một đứa con không hoàn hảo phải là một người mẹ hoàn hảo chứ?
Con chẳng phê phán gì những bài văn mẫu giả tạo ấy bởi vì khi đó con chưa thể định hình mình phải viết những gì trong mình bài văn tả mẹ và những bài văn ấy đã giúp con hiểu căn bản những gì cần có trong một bài văn. Bây giờ khi con có thể viết một bài văn theo ý mình thì mẹ không còn là một “bài tập làm văn “ mà con phải suy nghĩ nữa, thế là sai lầm, mẹ nhỉ?
Sao con không viết bài văn tả lại mẹ của con nhỉ ?
Nhiều
khi con thấy cách nhìn của con sai lệch, nhiều khi con nghĩ rằng mẹ nuôi con không phải là quá vất vả, hình như điều kiện vật chất khiến người ta đánh gía thấp công lao của người sinh thành ra mình? Mẹ không phải tảo tần một nắng hai sương, điều kiện hiện tại giúp mẹ không chỉ chăm sóc được gia đình mà còn chăm sóc được bản thân mình,, mẹ khoẻ mạnh và chịu khó tập thể dục cho giảm cân, mẹ biết ép tóc và làm đẹp và mẹ cũng có nhiều mối quan tâm khác ngoài gia đình. Mẹ là một người mẹ bình
thường như bao người mẹ khác, mẹ chăm lo cho gia đình mình, gặp gỡ những người bạn của mẹ, trò chuyện trao đổi luôn về công việc gia đình của mình và “nói xấu” con cái (chuyện, tật xấu của những bà mẹ mà), mẹ cũng kì vọng quá cao vào con, cũng so sánh con với một siêu nhân đó là... con
nhà người ta, mẹ cũng luôn là người cằn nhằn mỗi khi con vào mạng quá lâu và gõ đầu khi công việc tề gia nội trợ là một công việc khó khăn với con :” Bố cô, làm ăn thế này thì có ngày mẹ chồng bắt tôi mang con gái về”, mẹ nhiều khi cũng bực bội trong công việc và mẹ nóng tính gắt gỏng
với con một cách vô lí. Mẹ không hoàn hảo như trong văn chương nhưng như thế mới là mới thật là mẹ chứ?
Nam con 18 tuổi, trường tổ chức lễ tri ân ra trường, lúc đó con mới nhớ rằng
những bài văn lớp 5 xếp vào xó kỉ niệm cũng là lúc mẹ và bố không được nhắc đến trong những bài văn đó nữa. Lúc đó, con nghĩ với bố mẹ mới, bố mẹ của 7 năm sau những bài văn lớp 5 có khác gì không nhỉ? Con nhận ra sự cố gắng của bố mẹ đã giúp nhà ta có điều kiện để con có chốn ăn học
tốt hơn, mẹ vẫn luôn kể cơn bão đã từng làm hỏng mái nhà cấp 4 của mình như thế nào, cả nhà ướt hết, bố mẹ đã phải chuyển con khắp nhà để tránh chỗ ngủ của con bị ướt nhưng khi con nhìn mái nhà của mình bây giờ thì con biết điều đó khó xảy ra. Mẹ và bố không vất vả như trước nữa nhưng
như vậy có sướng không nhỉ? Con giật mình nghĩ rằng là không. Mẹ không phải tảo tần một nắng hai sương nhưng công việc vẫn đè nặng lên mẹ, mẹ cũng đau đầu khi vừa phải lo công việc của mẹ vừa phải lo gia đình và nếu mẹ về già chắc hẳn sức khoẻ mẹ sẽ không còn tốt được nữa, những chứng bệnh của tuổi già và của vóc dáng như tiểu đường và các bệnh về tim mạch đang đe doạ mẹ khi con học ngày lên cao, mẹ còn phải lo nhiều nữa và điều đáng buồn nhất là những đứa con chưa khiến mẹ thật an tâm,
con gái mẹ đi chợ không thật giỏi, làm việc nhà hãy còn vụng và hẳn điều mẹ lo nhất là mẹ sẽ già trước khi những đứa con kịp khôn lớn.
Những điều nhỏ bé góp phần tạo ra gia đình mình, mẹ nhỉ, con gửi mẹ bức thư
tri ân mà cô giáo trả lại cho con vì theo cô, nó nên lồng kỉ niệm vào. Con giữ nguyên bởi con nghĩ chỉ cần đọc lướt qua thôi là quá đủ để mẹ nhớ lại quá trình con ra đời đến khi trưởng thành sau này vì mẹ là mẹ con mà, mẹ thân yêu.
“Một ngày đi qua là một ngày con mong bố mẹ luôn mạnh khỏe, sống hạnh phúc
với các con, mong bố có một ngày đi làm vui vẻ, mong cho mẹ làm việc điều độ để bảo vệ sức khỏe của bởi con biết bố mẹ đang cố hết sức bỏ công xây dựng cho con một con đường đi an lành.
"Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm
thông cho bố mẹ như bố mẹ đã làm cho con từ lúc con chào đời", lời tâm sự của một bậc cha mẹ ấy khiến con phải suy nghĩ, thử đặ con trong vai của bố mẹ và đặt lên bàn cân để so sánh những gì mà con đã cho đi và những gì con đã nhận được trong suốt 18 năm qua từ bố mẹ.
Con đã cho thời gian qua đi, thời gian mà đáng lẽ ra con phải ngồi vào bàn
học và con đã nhận được thời gian mà mẹ giành việc nhà để con có thêm được một chút thời gian cho ôn thi năm cuối. Con đã cho đi sức khỏe vì đã thức qua khuya để xem ti vi và nhận được những lời quan tâm lo lắng liệu con có ốm không. Con đã cho đi sự cáu bẳn không đáng có, sự đòi hỏi và nhận lại được những lời dạy dỗ, trách mắng. Con đã cho đi những sai lầm và nhận được những bài học, con đã cho đi những câu chuyện và nhận được sự lắng nghe. Đó là những gì con được nhận và sẽ là những thứ sau này con sẽ cho đi. Có khi những thứ con nhận được là sự cáu gắt vô lí, sự khắt khe từ bố mẹ nhưng con hiểu rằng đó là do sự mệt mỏi của bố mẹ khi đang cố xây dựng cho con một đường đi an lành sau này.
Người ta nói rằng cho đi sẽ giàu thêm, nhưng với con, những gì mà con nhận
được trong 18 năm qua đang làm giàu trái tim và khối óc của con. 18 năm trên đường đời là 18 năm "sổ nợ" của "kẻ nhận được" dầy thêm và có thể dày thêm nữa vì con đã nhận được sự kì vọng nhưng có thể con sẽ cho đi sự thất vọng, có thể "sổ nợ" của con sẽ quá hạn để thanh toán bởi trên con đường đó có thể con chưa cố gắng hết sức,"người cho đi" lại vất vả và nặng nhọc thêm khi mỗi năm qua đi thì con mong cha mẹ hãy tha lỗi cho những sai lầm thất vọng của con và hãy tin con có thể thành công bằng
chính đôi tay của mình.
Nếu một ngày con nói rằng "sổ nợ" của con đã không còn tức là con là một kẻ bất hiếu bởi lẽ tình yêu thương con nhận được là một thứ tình cảm không ngừng được nảy nở và bổ sung thêm, tình cảm mà bố mẹ dành cho con đó là thứ tình cảm mà không tình cảm nào khác có thể lấp đủ vào được, một thứ mà con luôn nợ những người đã sinh thành và chăm sóc con. Con cảm ơn con đường mà cha mẹ đang cố gắng xây dựng cho con dù con có đi con đường đó hay không vì nó luôn tạo cho con một lối thoát khi con bế tắc và con cảm ơn cha mẹ những người đã, vẫn vã sẽ tiếp tục yêu thương con, chăm sóc và dạy dỗ con trong suốt quãng đời của mình.”
(St)
Thôi được, con thừa nhận, mẹ không hoàn hảo thế đâu. Mẹ đậm người chứ không mảnh mai,mẹ luôn than phiền khi thấy bụng mình to thêm nhất là khi tuổi thêm thì việc giữ dáng càng khó khăn hơn, mẹ bận rộn và nhiều khi chẳng nghe con nói lấy một lần, hồi con còn nhỏ mẹ chẳng bao giờ kể chuyện cổ tích như trong bài văn con kể và cũng chẳng bao giờ thưởng khi con có
đạt điểm giỏi chăng nữa. Mẹ cũng không phải là người mẹ hiền lành khi mẹ thật ra là thẩm phán kiêm cảnh sát đồng thời là một cái loa thông báo trong nhà. Mẹ không hoàn hảo, dĩ nhiên, làm sao có thể bắt một người mẹ của một đứa con không hoàn hảo phải là một người mẹ hoàn hảo chứ?
Con chẳng phê phán gì những bài văn mẫu giả tạo ấy bởi vì khi đó con chưa thể định hình mình phải viết những gì trong mình bài văn tả mẹ và những bài văn ấy đã giúp con hiểu căn bản những gì cần có trong một bài văn. Bây giờ khi con có thể viết một bài văn theo ý mình thì mẹ không còn là một “bài tập làm văn “ mà con phải suy nghĩ nữa, thế là sai lầm, mẹ nhỉ?
Sao con không viết bài văn tả lại mẹ của con nhỉ ?
Nhiều
khi con thấy cách nhìn của con sai lệch, nhiều khi con nghĩ rằng mẹ nuôi con không phải là quá vất vả, hình như điều kiện vật chất khiến người ta đánh gía thấp công lao của người sinh thành ra mình? Mẹ không phải tảo tần một nắng hai sương, điều kiện hiện tại giúp mẹ không chỉ chăm sóc được gia đình mà còn chăm sóc được bản thân mình,, mẹ khoẻ mạnh và chịu khó tập thể dục cho giảm cân, mẹ biết ép tóc và làm đẹp và mẹ cũng có nhiều mối quan tâm khác ngoài gia đình. Mẹ là một người mẹ bình
thường như bao người mẹ khác, mẹ chăm lo cho gia đình mình, gặp gỡ những người bạn của mẹ, trò chuyện trao đổi luôn về công việc gia đình của mình và “nói xấu” con cái (chuyện, tật xấu của những bà mẹ mà), mẹ cũng kì vọng quá cao vào con, cũng so sánh con với một siêu nhân đó là... con
nhà người ta, mẹ cũng luôn là người cằn nhằn mỗi khi con vào mạng quá lâu và gõ đầu khi công việc tề gia nội trợ là một công việc khó khăn với con :” Bố cô, làm ăn thế này thì có ngày mẹ chồng bắt tôi mang con gái về”, mẹ nhiều khi cũng bực bội trong công việc và mẹ nóng tính gắt gỏng
với con một cách vô lí. Mẹ không hoàn hảo như trong văn chương nhưng như thế mới là mới thật là mẹ chứ?
Nam con 18 tuổi, trường tổ chức lễ tri ân ra trường, lúc đó con mới nhớ rằng
những bài văn lớp 5 xếp vào xó kỉ niệm cũng là lúc mẹ và bố không được nhắc đến trong những bài văn đó nữa. Lúc đó, con nghĩ với bố mẹ mới, bố mẹ của 7 năm sau những bài văn lớp 5 có khác gì không nhỉ? Con nhận ra sự cố gắng của bố mẹ đã giúp nhà ta có điều kiện để con có chốn ăn học
tốt hơn, mẹ vẫn luôn kể cơn bão đã từng làm hỏng mái nhà cấp 4 của mình như thế nào, cả nhà ướt hết, bố mẹ đã phải chuyển con khắp nhà để tránh chỗ ngủ của con bị ướt nhưng khi con nhìn mái nhà của mình bây giờ thì con biết điều đó khó xảy ra. Mẹ và bố không vất vả như trước nữa nhưng
như vậy có sướng không nhỉ? Con giật mình nghĩ rằng là không. Mẹ không phải tảo tần một nắng hai sương nhưng công việc vẫn đè nặng lên mẹ, mẹ cũng đau đầu khi vừa phải lo công việc của mẹ vừa phải lo gia đình và nếu mẹ về già chắc hẳn sức khoẻ mẹ sẽ không còn tốt được nữa, những chứng bệnh của tuổi già và của vóc dáng như tiểu đường và các bệnh về tim mạch đang đe doạ mẹ khi con học ngày lên cao, mẹ còn phải lo nhiều nữa và điều đáng buồn nhất là những đứa con chưa khiến mẹ thật an tâm,
con gái mẹ đi chợ không thật giỏi, làm việc nhà hãy còn vụng và hẳn điều mẹ lo nhất là mẹ sẽ già trước khi những đứa con kịp khôn lớn.
Những điều nhỏ bé góp phần tạo ra gia đình mình, mẹ nhỉ, con gửi mẹ bức thư
tri ân mà cô giáo trả lại cho con vì theo cô, nó nên lồng kỉ niệm vào. Con giữ nguyên bởi con nghĩ chỉ cần đọc lướt qua thôi là quá đủ để mẹ nhớ lại quá trình con ra đời đến khi trưởng thành sau này vì mẹ là mẹ con mà, mẹ thân yêu.
“Một ngày đi qua là một ngày con mong bố mẹ luôn mạnh khỏe, sống hạnh phúc
với các con, mong bố có một ngày đi làm vui vẻ, mong cho mẹ làm việc điều độ để bảo vệ sức khỏe của bởi con biết bố mẹ đang cố hết sức bỏ công xây dựng cho con một con đường đi an lành.
"Con chỉ cần hiện diện bên bố mẹ để chia sẻ những gì bố mẹ đang sống và cảm
thông cho bố mẹ như bố mẹ đã làm cho con từ lúc con chào đời", lời tâm sự của một bậc cha mẹ ấy khiến con phải suy nghĩ, thử đặ con trong vai của bố mẹ và đặt lên bàn cân để so sánh những gì mà con đã cho đi và những gì con đã nhận được trong suốt 18 năm qua từ bố mẹ.
Con đã cho thời gian qua đi, thời gian mà đáng lẽ ra con phải ngồi vào bàn
học và con đã nhận được thời gian mà mẹ giành việc nhà để con có thêm được một chút thời gian cho ôn thi năm cuối. Con đã cho đi sức khỏe vì đã thức qua khuya để xem ti vi và nhận được những lời quan tâm lo lắng liệu con có ốm không. Con đã cho đi sự cáu bẳn không đáng có, sự đòi hỏi và nhận lại được những lời dạy dỗ, trách mắng. Con đã cho đi những sai lầm và nhận được những bài học, con đã cho đi những câu chuyện và nhận được sự lắng nghe. Đó là những gì con được nhận và sẽ là những thứ sau này con sẽ cho đi. Có khi những thứ con nhận được là sự cáu gắt vô lí, sự khắt khe từ bố mẹ nhưng con hiểu rằng đó là do sự mệt mỏi của bố mẹ khi đang cố xây dựng cho con một đường đi an lành sau này.
Người ta nói rằng cho đi sẽ giàu thêm, nhưng với con, những gì mà con nhận
được trong 18 năm qua đang làm giàu trái tim và khối óc của con. 18 năm trên đường đời là 18 năm "sổ nợ" của "kẻ nhận được" dầy thêm và có thể dày thêm nữa vì con đã nhận được sự kì vọng nhưng có thể con sẽ cho đi sự thất vọng, có thể "sổ nợ" của con sẽ quá hạn để thanh toán bởi trên con đường đó có thể con chưa cố gắng hết sức,"người cho đi" lại vất vả và nặng nhọc thêm khi mỗi năm qua đi thì con mong cha mẹ hãy tha lỗi cho những sai lầm thất vọng của con và hãy tin con có thể thành công bằng
chính đôi tay của mình.
Nếu một ngày con nói rằng "sổ nợ" của con đã không còn tức là con là một kẻ bất hiếu bởi lẽ tình yêu thương con nhận được là một thứ tình cảm không ngừng được nảy nở và bổ sung thêm, tình cảm mà bố mẹ dành cho con đó là thứ tình cảm mà không tình cảm nào khác có thể lấp đủ vào được, một thứ mà con luôn nợ những người đã sinh thành và chăm sóc con. Con cảm ơn con đường mà cha mẹ đang cố gắng xây dựng cho con dù con có đi con đường đó hay không vì nó luôn tạo cho con một lối thoát khi con bế tắc và con cảm ơn cha mẹ những người đã, vẫn vã sẽ tiếp tục yêu thương con, chăm sóc và dạy dỗ con trong suốt quãng đời của mình.”
(St)
notme- CPModerator
-
Ngày đăng ký : 16/07/2011
Số bài : 872
CPP : 824
Châm ngôn sống : Nhát gái nó thành bản năng rồi :(
Re: Bài văn tả mẹ của một học sinh lớp 5 và một học sinh lớp 12
Thực trạng văn học Việt Nam...một việc mà em đã từng giúp bố mẹ thì chắc chắn cả lớp sẽ viết theo kiểu: em phơi quần áo hộ mẹ và rồi trời mưa theo kịch bản, kiểu gì cũng có tiết mục thu quần áo. Mẹ cũng không ngoại lệ, tóm lại trong những bài văn mẹ đều đẹp mảnh mai như thần tượng hàn quốc, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu như bảo hiểm và mẹ chẳng mắng con bao giờ đâu, mẹ trong những bài văn đều là những người mẹ hoàn hảo hết.
Bà ngoại em thì cứ phải là tóc dài bạc trắng búi sau gáy. Bà ngoại đi xe đạp hay đi bộ. Bà ngoại mặc đồ bộ và mang dép hay guốc.
Trong khi thực tế thì bà ngoại mình tóc đen búi, đi AB, mặc váy còn được và đôi khi chơi giày cao gót, thế có đau k =="...ngoài lề tý
Bài này hay...!!!
Re: Bài văn tả mẹ của một học sinh lớp 5 và một học sinh lớp 12
Chuẩn rồi! ^^
Học sinh tiểu học luôn bị rập khuôn văn theo một kiểu, một mẫu!
1 like cho huynh not
Học sinh tiểu học luôn bị rập khuôn văn theo một kiểu, một mẫu!
1 like cho huynh not
Re: Bài văn tả mẹ của một học sinh lớp 5 và một học sinh lớp 12
ôi trời. gì mà "Thực trạng văn học Việt Nam" vậy e
Re: Bài văn tả mẹ của một học sinh lớp 5 và một học sinh lớp 12
ý e là cái đoạn nàyViệt K đã viết:ôi trời. gì mà "Thực trạng văn học Việt Nam" vậy e
Bắt hs làm theo văn mẫu,...đại loại thếmột việc mà em đã từng giúp bố mẹ thì chắc chắn cả lớp sẽ viết theo kiểu: em phơi quần áo hộ mẹ và rồi trời mưa theo kịch bản, kiểu gì cũng có tiết mục thu quần áo. Mẹ cũng không ngoại lệ, tóm lại trong những bài văn mẹ đều đẹp mảnh mai như thần tượng hàn quốc, luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu như bảo hiểm và mẹ chẳng mắng con bao giờ đâu, mẹ trong những bài văn đều là những người mẹ hoàn hảo hết.
Kỳ thi chắc cho câu này mới đúng "nghĩa" bây giờ của nó:
"Đề: Em hãy chép lại đúng bài văn mẫu tả bà ngoại em trên lớp cô đã dạy"
Còn về bài này thì hay rồi...k chê
Similar topics
» » Bài văn miêu tả HKT của học sinh cấp 1 [ Quá chuẩn ]
» [Thắc mắc] cách đưa một văn bản lên diễn đàn
» Nhờ giúp đỡ, các công cụ định dạng văn bản
» [Thắc mắc] help me. các công cụ soản thảo văn bản bị mất
» Hiệu ứng văn bản đi kèm cấp bậc
» [Thắc mắc] cách đưa một văn bản lên diễn đàn
» Nhờ giúp đỡ, các công cụ định dạng văn bản
» [Thắc mắc] help me. các công cụ soản thảo văn bản bị mất
» Hiệu ứng văn bản đi kèm cấp bậc
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết